Murakami Haruki

Bộ sưu tập danh ngôn mở Wikiquote
Haruki Murakami (2009)

Murakami Haruki (sinh ngày 12 tháng 1 năm 1949) là tiểu thuyết gia, dịch giả văn học người Nhật Bản được biết đến nhiều nhất hiện nay cả trong lẫn ngoài nước Nhật. Murakami đã trở thành hiện tượng trong văn học Nhật Bản đương đại với những mĩ danh "nhà văn được yêu thích", "nhà văn best-seller", "nhà văn của giới trẻ".

Kafka bên bờ biển[sửa]

Hạnh phúc là ngụ ngôn, bất hạnh là chuyện đời.

Trích dẫn từ bản dịch của Dương Tường, Nhà Xuất bản Văn học và Nhã Nam

  • Những cuộc gặp gỡ tình cờ nâng bước ta trên đường đời.
    • Chương 3, trang 28.
  • Thật khó mà phân biệt nổi biển với trời. Cũng như khó mà phân biệt được du khách với biển. Và thục tế với những hoang tưởng của trái tim.
    • Chương 3, trang 30.
  • Cuộc gặp tình cờ cũng là duyên kiếp. Mọi sừ trên đời đều do kiếp trước của ta định sắt. Là ngay cả trong những sự kiện nhỏ nhất, cũng không có cái gì là ngẫu nhiên.
    • Chương 5, trang 39.
  • Mỗi lần tôi mở những cuốn sách ấy, một mùi của thời xưa lại phả ra từ những trang chữ - cái mùi đặc biệt của tri thức và những cảm xúc từ bao đời nay vẫn an nghỉ giữa những tấm bìa.
    • Chương 5, trang 45.
  • Cùng với thời gian, hầu hết mọi sự chìm vào quên lãng. Ngay cả chiến tranh và cuộc đấu tranh sinh tử mà người ta đã trải qua, giờ đây cũng tựa như một cái gì từ dĩ vãng xa xăm. Chúng ta quá bấn bíu với cuộc đời thường nhật đến nỗi những sự kiện của quá khứ biến mất khỏi quỹ đạo tâm trí của chúng ta như những vì sao đã tắt. Hàng ngày, có quá nhiều điều chúng ta phải nghĩ đến, quá nhiều điều mới chúng ta phải học. Thông tin mới, kiểu cách mới, kỹ thuật mới, thuật ngữ mới... Tuy nhiên, bất kể bao nhiêu thời gian qua đi, bất kể mọi biến cố, có một số điều ta không thể chôn vào quên lãng, những ký ức mà ta không bao giờ có thể xóa nhòa. Chúng còn lại mãi nới chúng ta như phiến đá đỉnh vòm.
    • Chương 12, trang 112.
  • Người lớn luôn luôn áp đặt đối với trẻ nhỏ, chính vì chúng có khả năng xử lý. Bọn trẻ bị ngợp bởi những nhiệm vụ đặt ra trước chúng và dần dà mất đi tính hồn nhiên và cảm giác thỏa mãn vốn có. Khi bị đối xử như vậy, trẻ con bắt đầu thu mình vào vỏ ốc và giữ kín mọi điều trong lòng. Phải mất rất nhiều thời gian và công sức mới khiến chúng cởi mở trở lại. Trái tim trẻ con dễ uốn nhưng một khi đã uốn thì khó mà làm cho nó trở lại dạng ban đầu.
    • Chương 13, trang 117.
  • Một dạng hoàn hảo nào đó chỉ có thể thực hiện được qua một sự tích lũy vô hạn của cái không hoàn hảo.
    • Chương 13, trang 128.
  • Im lặng, là một cái gì ta có thể nghe thấy thực sự.
    • Chương 15, trang 157.
  • Nhắm mắt lại cũng chẳng thay đổi được gì. Chẳng có gì biến đi chỉ vì anh không nhìn thấy những gì đang diễn ra. Trên thực tế, tình hình thậm chí sẽ còn xấu đi khi anh mở mắt trở lại. Chúng ta đang sống trong một thế giới như thế đó. Hãy mở to mắt ra. Chỉ có kẻ hèn nhát mới nhắm mắt lại. Nhắm mắt, bịt tai đâu có làm cho thời gian ngừng lại được.
    • Chương 16, trang 167.
  • Hạnh phúc là ngụ ngôn, bất hạnh là chuyện đời.
    • Chương 17, trang 179.
  • Trong đời mỗi con người, đều có một điểm không-đường-trở-lui. Và trong một số rất tí trường hợp, lại có một điểm không thể tiến thêm chút nào nữa. Và môt khi ta tới điểm đó, ta chỉ còn một nước là lặng lẽ chấp nhận sự việc. Như thế mới tiếp tục sống được.
    • Chương 17, trang 184.
  • Mỗi người cảm nhận nỗi đau theo cách riêng của mình, mỗi người mang những vết sẹo riêng.
    • Chương 19, trang 207.
  • Đầu óc hẹp hòi triệt tiêu trí tưởng tượng. Không khoan nhượng, lý thuyết tách rời khỏi thực tế, ngôn từ sáo rỗng, lý tưởng vay mượn, hệ thống cứng nhắc. Đó chính là những cái làm mình thực sự kinh hãi. Những cái mình cực kỳ khiếp sợ và ghê tởm.
    • Chương 19, trang 208.
  • Mình có phải là một con sao biển hay một cây hồ tiêu đâu. Mình là một con người đang sống, đang hít thở. Dĩ nhiên là mình đã từng yêu.
    • Chương 23, trang 258.
  • Với thời gian, rốt cuộc, tất cả mọi người đều sẽ hỏng, sẽ biến đổi thành một cái gì khác. Sớm muộn, điều đó tất sẽ xảy ra thôi.
    • Chương 25, trang 282.
  • Ta chẳng có hình dạng gì. Ta là một vật thể khái niệm, siêu hình. Ta có thể khoác bất kỳ hình dạng gì, nhưng ta thiếu thực chất.
    • Chương 30, trang 324.
  • Bất kỳ ai đang yêu đều tìm cái phần thiếu hụt của bản ngã mình. Cho nên họ cảm thấy buồn khi nghĩ đến người mình yêu. Giống như khi ta bước vào một căn phòng đầy kỷ niệm thân thương mà đã bao lâu ta không trở lại. Đó là một tình cảm rất tự nhiên.
    • Chương 31, trang 338.
  • Coi những cái điên khùng là thực, quả là... thực sự lãng phí thời gian.
    • Chương 36, trang 386.
  • Sự vật bên ngoài ta là phóng chiếu của những gì bên trong ta và những gì bên trong ta là một phóng chiếu của những gì bên ngoài. Cho nên khi ta bước vào cái mê cung bên ngoài thì đồng thời, ta cũng bước vào cái mê cung bên trong.
    • Chương 37, trang 401.
  • Không có cuộc chiến nào chấm dứt mọi cuộc chiến. Chiến tranh nuôi chiến tranh. Bạo lực làm đổ bao nhiêu máu, nó cũng liếm hết, thức ăn của nó là da thịt đầy thương tích. Chiến tranh là một sinh vật tự tạo hoàn hảo.
    • Chương 41, trang 441.
  • Ký ức làm ấm lòng ta từ bên trong, đồng thời nó cũng xé nát tim ta.
    • Chương 42, trang 444.
  • Mỗi một chúng ta đều mất một cái gì quý giá đối với mình. Mất những cơ hội, mất những khả năng, những tình cảm mà ta không bao giờ có lại. Đó là một phần của cuộc sống.
    • Chương 49, trang 526.
  • Nếu con nhớ ta, thì dù tất cả mọi người khác đều quên, ta cũng chẳng bận tâm.
    • Chương 49, trang 530.
  • Thời gian đè nặng lên mày như một giấc mơ cũ, lập lờ nước đôi. Mày tiếp tục di chuyển, cố tìm cách lách qua nó. Nhưng dù mày có đi đến cuối đất cùng trời, mày cũng không thể thoát khỏi nó. Tuy nhiên, mày vẫn phải đi đến đó - đến rìa của thế giới. Có một điều mày không cách chi làm được, trừ phi mày đến đó.
    • Chương 49, trang 530.

Rừng Na Uy[sửa]

Bìa sách Rừng Na Uy, tái bản lần 1 ở Nhật.

Trích dẫn từ bản dịch của Trịnh Lữ, Nhà Xuất bản Văn học và Nhã Nam.

  • Ký ức thật ngộ. Khi còn ở trong cảnh thực thì tôi chẳng để ý gì đến nó. Không bao giờ tôi nghĩ đến nó như một cái gì đó sẽ để lại một ấn tượng lâu dài, và chắc chắn là không thể tưởng tượng rằng mười tám năm sau tôi sẽ nhớ lại nó đến từng chi tiết. Ngày hôm đó tôi không quan tâm gì đến cảnh vật xung quanh. Tôi còn nghĩ đến bản thân mình, đến cô gái đẹp đang sánh bước với mình. Tôi đang nghĩ đến chuyện hai đứa với nhau, rồi lại đến bản thân mình. Tôi vẫn còn ở cái tuổi, ở cái đoạn của cuộc đời khi mọi cảnh trí, mọi ý nghĩ, đều chỉ quay về chính bản thân mình như một chiếc boomerang. Và tệ hơn nữa, tôi đang yêu. Mối tình đầy khúc mắmc. Đầu óc tôi không để ý đến cảnh vật xung quanh được.
  • Không phải chúng tôi không hợp nhau. Chúng tôi chỉ không có gì để nói.
    • Chương 2, trang 61.
  • Cái chết là có thực, nó không phải là đối nghịch của cuộc sống, mà là một phần của cuộc sống.
    • Chương 2, trang 64.
  • Nếu đọc những sách mọi người đều đang đọc, cậu sẽ chỉ nghĩ những gì mọi người đang nghĩ mà thôi.
    • Chương 3, trang 75.
  • Chỉ có người chét mới mãi mãi ở tuổi mười bảy mà thôi.
    • Chương 3, trang 87.
  • Chẳng ai thích một mình nhiều đến thế. Nhưng tôi không cố đánh bạn, vậy thôi. Làm thế chỉ tổ hay thất vọng.
    • Chương 4, trang 114.
  • Cuộc sống không cần đến lí tưởng. Nó chỉ cần những tiêu chuẩn hành động.
    • Chương 4, trang 118.
  • Quân tử là người không làm những gì mình muốn mà chỉ làm những gì mình nên làm.
    • Chương 4, trang 120.
  • Tới vẫn luôn thèm được yêu. Dù chỉ một lần thôi. Tớ muốn biết được yêu đầy phần mình nó ra sao, đầy đến mức không thể chịu được nữa ấy. Chỉ một lần thôi.
    • Chương 4, trang 154.
  • Với một loại người nào đó, tình yêu bắt đầu từ cái gì đó tí xíu và ngốc nghếch. Từ những cái như thế, hoặc nó không bao giờ bắt đầu được cả.
    • Chương 4, trang 156.
  • Một hôm mình nói với ông bác sĩ phụ trách ca của mình điều đó và ông ta bỏ rằng theo một nghĩa nào đó thì cảm giác ấy của mình là đúng, rằng bọn mình đến ở đây không phải để sửa chữa sự méo mó của mình mà để làm quen với nó, rằng một trong những vấn đề của bọn mình là khả nắng biết được và chấp nhận nhưng méo mó của chính mình. Cũng như mỗi người đều có những đặc điểm riêng trong các đi đứng, ai cũng có những đặc điểm riêng trong cách nghĩ, các cảm và cách nhìn thấy sự vật...
    • Chương 5, trang 173.
  • Người chết sẽ luôn là người chết, còn chúng ta phải tiếp tục sống.
    • Chương 6, trang 217.
  • Khi cảm xúc chứa chất, xơ cứng và chết ở trong lòng, lúc ấy mới thật là rắc rối to.
    • Chương 6, trang 222.
  • Khi nói dối chuyện gì đó, người ta phải bịa ra một mớ những dối trá khác đi cùng.
    • Chương 6, trang 236.
  • Thế thì có gì là không được nếu tự nhiên có một thằng cha trên thế giới này chỉ thích hiểu được cậu.
    • Chương 6, trang 267.
  • Cái làm cho chúng tôi bình thường nhất, là biết rằng mình không bình thường.
    • Chương 6, trang 280.
  • Cách mạng kiểu gì mà chỉ biết đao to búa lớn những lời lẽ mà người lao động không thể hiểu được thế? Thứ cách mạng xã hội chó gì vậy?
    • Chương 7, trang 331.
  • Ăn thấy ngon là tốt lắm đấy. Chứng tỏ là mình vẫn còn sống đấy.
    • Chương 7, trang 353.
  • Sau khi chết, người ta để lại những kí ức nho nhỏ lạ lùng về họ như thế đấy.
    • Chương 7, trang 363.
  • Thế giới là một chốn bất công cố hữu.
    • Chương 8, trang 371.
  • Ngay cả chuột cũng sẽ chọn con đường ít đau đớn nhất nếu ta làm nó choáng váng đủ độ.
    • Chương 8, trang 382.
  • Đừng tự trách móc mình. Chỉ những thằng vứt đi mới làm thế.
    • Chương 10, trang 438.
  • Thật khủng khiếp khi ta làm tổn thương một người ta hằng quí mến mà lại không biết là như vậy.
    • Chương 10, trang 442.
  • Cậu biết bọn con gái thế nào rồi. Đến tuổi hai mươi hoặc hai mốt là đùng một cái chúng bắt đầu nảy sinh những ý tưởng rất cụ thể. Chúng trở thành siêu thực tế. Và khi chuyện ấy diễn ra thì bao nhiêu những thứ đáng yêu và thật mê li của chúng trước đây bỗng thành ra tầm thường và buồn nản.
    • Chương 10, trang 464.
  • Nếu cậu ở trong một nơi tối mịt, cậu chỉ có thể ngồi im cho đến lúc mắt cậu quen dần với bóng tối.
    • Chương 10, trang 468.
  • Tớ không cần biết cậu sẽ làm gì tớ, nhưng tớ không muốn cậu làm tớ phải đau khổ. Tớ đã đủ đau khổ ở đời này rồi. Quá đủ rồi. Bây giờ tớ muốn hạnh phúc.
    • Chương 10, trang 477.
  • Khi ta yêu, tự nhiên nhất là hãy thả hết mình cho nó.
    • Chương 10, trang 486.
  • Tất cả chúng ta đều là những con người bất toàn sống trong một thế giới bất toàn.
    • Chương 10, trang 487.
  • Dù cậu có cố mấy, thì người ta vẫn cứ bị đâu khổ khi đã đến lúc họ phải đau khổ.
    • Chương 10, trang 487.
  • Nhưng có ai dám bảo chỉ thế mới là tốt đẹp nhất đâu? Cho nên cậu cần phải chộp lấy bất kì cơ hội hạnh phúc nào mà cậu có, và đừng áy náy vì người khác nhiều quá. Kinh nghiệm của tôi là chúng ta chỉ có độ hai hoặc ba cơ hội như thế trong đời, và nếu để lỡ thì sẽ phải ân hận cho đến chết vậy.
    • Chương 10, trang 488.
  • Bằng cách sống cuộc đời của mình, chúng ta đang nuôi dưỡng sự chết.
    • Chương 11, trang 493.
  • Không có chân lí nào có thể làm dịu được nỗi đau buồn khi chúng ta mất một người yêu dấu. Không một chân lí nào, một tấm lòng trung thực nào, một sức mạnh nào, một tấm lòng từ ái nào, có thể làm dịu được nỗi đau buồn ấy. Chúng ta chỉ có thể chịu đựng nỗi đau ấy cho đến tận cùng và cố học được một điều gì đó, nhưng bài học ấy cũng lại chẳng có ích gì nữa khi chúng ta phải đối mặt với một nỗi đau buồn mới sẽ ập đến không biết lúc nào.
    • Chương 11, trang 494.
  • Thư chỉ là giấy thôi mà chị. Cứ đốt chúng đi, và những gì còn lại trong lòng mình thì vẫn còn mãi; mà có giữ chúng thì những gì sẽ phai nhạt rồi cũng sẽ cứ nhạt phai.
    • Chương 11, trang 527.
  • Tớ có hàng ti tỉ thứ phải nói với cậu. Trên đời này tớ chỉ muốn có cậu. Tớ muốn hai chúng mình bắt đầu mọi chuyện từ đầu.
    • Chương 11, trang 528.

Nhảy nhảy nhảy[sửa]

Thế giới này đúng là có vô số phương pháp và phương tiện để tiêu phí thời gian.

Trích dẫn từ bản dịch của Trần Vân Anh, Nhà Xuất bản Hội Nhà văn và Nhã Nam.

  • Tôi và cô biết chính xác những gì mình cần ở người kia. Nhưng dù vậy, mối quan hệ vẫn kết thúc. Một ngày kia, nó dừng lại, đơn giản như cuộn phim bị trượt khỏi trục quay.
    • Chương 3, trang 24.
  • Nói cách khác, những gì chúng ta đang tìm kiếm là một kiểu bù đắp cho những gì bản thân phải chịu đựng.
    • Chương 4, trang 32-33.
  • Thế giới này đúng là có vô số phương pháp và phương tiện để tiêu phí thời gian.
    • Chương 6, trang 46.
  • Dù thích hay không, nó cũng là xã hội mà chúng ta đang sống. Thậm chí chuẩn mực đúng sai cũng bị phân hóa và làm cho trở nên phức tạp. Trong cái tốt, có cái tốt hợp thời và cái tốt không hợp thời, cũng tương tự như vậy cho cái xấu. Trong cái tốt hợp thời, lại có loại sang trọng, có loại bình thường, có loại tân thời, có loại sành điệu, có loại đúng mốt, có loại trưởng giả học làm sang. Nhào trộn chúng nhiều lần thành một mớ bùng nhùng.
    • Chương 7, trang 84.
  • Hãy dùng sức mạnh của suy nghĩ tích cực. Cho bản thân năm phút suy nghĩ nên làm thế nào để biến một tình huống chán chường trở nên có ích, và một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi.
    • Chương 15, trang 165.
  • Chú mặc kệ những điều người ta nói. Họ có bị làm thức ăn cho bò sát chú cũng không quan tâm.
    • Chương 15, trang 169.
  • Người ta yêu chẳng vì lí do gì, dẫu cho họ có không muốn thế. Cháu không thể đoán trước được đâu. Tình yêu là thế đấy. Khi nào cháu đến tuổi phải mặc áo ngực, cháu sẽ hiểu.
    • Chương 25, trang 307.
  • Bạn bè thì không cần người thứ ba xen vào. Tình bạn là một thứ tự nguyện.
    • Chương 29, trang 361.
  • Đôi lúc khi đi với cháu, chú nhớ lại những thứ mình đã đánh mất khi ở tuổi của cháu. Giống như chú nhớ đến tiếng mưa và mùi của gió vậy. Nhớ lại thời ấu thơ, thực sự là một món quà.
    • Chương 33, trang 444.
  • Xoàng xĩnh như một cái chấm trên áo sơ mi vậy - không bao giờ tẩy sạch được.
    • Chương 34, trang 448.
  • Đời bất công, đó là quy luật rồi.
    • Chương 34, trang 448.
  • Thay vì hối hận về những điều đã làm, lẽ ra cháu đã phải đối xử tử tế với chú ấy ngay từ đầu. Lẽ ra cháu nên thử tốt với chú ấy. Nhưng cháu đã không. Cháu thậm chí còn không có quyền hối hận nữa.
    • Chương 34, trang 448.
  • Theo thời gian, cháu sẽ hiểu. Cái gì kéo dài, sẽ kéo dài mãi, cái gì không, sẽ không. Thời gian giải quyết được gần như mọi thứ. Và những thứ thời gian không thể giải quyết được, cháu phải tự mình giải quyết.
    • Chương 34, trang 450.
  • Cuộc sống là một thứ mong manh hơn chúng ta tưởng. Vì vậy, cháu nên đối xử với mọi người sao cho sau này không phải nuối tiếc điều gì. Công bằng, và nếu có thể, hãy chân thành.
    • Chương 34, trang 450.
  • Những kẻ không có trí tưởng tượng luôn là những kẻ tự mỹ hóa mình nhanh nhất.
    • Chương 34, trang 462.
  • Thế giới này có vô số cách để chết, quá nhiều để có thể liệt kê hết. Những cái chết đáng đưa tin lại là ngoại lệ. Đa phần người ta chết mà chẳng được đoái hoài gì tới.
    • Chương 36, trang 476.
  • Thật là không may, đồng hồ vẫn tích tắc, từng giờ đang trôi đi. Quá khứ chồng chất, tương lai thu hẹp. Những cơ hội ít dần, nuối tiếc mỗi lúc một nhiều lên.
    • Chương 36, trang 479.
  • Các khả năng cũng giống bệnh ung thư. Tôi càng nghĩ về chúng, chúng càng nhân lên gấp bội, và chẳng có cách nào để ngăn lại cả.
    • Chương 39, trang 515.
  • Khi còn nhỏ, tôi có một quyển sách khoa học. Trong đó có chương nhan đề "Điều gì sẽ xảy ra với thế giới nếu không có lực ma sát?" Câu trả lời là:"Mọi thứ trên Trái Đất sẽ bay lên không bởi lực ly tâm của chuyển động xoay tròn." Tâm trạng tôi lúc này cũng thế.
    • Chương 40, trang 522.