The Godfather

Bộ sưu tập danh ngôn mở Wikiquote


Ta sẽ đưa hắn ta một đề nghị mà hắn không thể chối từ. Giờ thì con cứ đi ra ngoài và tận hưởng bản thân đi, à và quên hết mấy chuyện vô nghĩa này đi. Ta muốn con giao hết lại cho ta.
Ở đâu nói anh không thể giết cớm? Em đang nói về tên cớm dính líu đến ma túy. Em đang nói về tên cớm bất lương và dối trá vướng vào vụ tống tiền và đang nhận phải quả báo. Đây không phải chuyện cá nhân đâu, Sonny. Đây là chuyện làm ăn nghiêm túc.
Bỏ súng xuống. Lấy đống cần sa đi.

The Godfather là một bộ phim điện ảnh ra mắt năm 1972 về một gia đình tội phạm Mafia và bùng phát cuộc chiến của các băng đẳng ở thành phố New York ở cuối thập niên 1940.

Phim do Francis Ford Coppola làm đạo diễn. Kịch bản phim do Francis Ford CoppolaMario Puzo chắp bút, dựa trên tiểu thuyết của Puzo.
Một lời đề nghị mà hắn không thể chối từ.

Vito Corleone[sửa]

  • [nói với Bonasera] Ta muốn cậu sử dụng toàn bộ sức mạnh và kĩ năng của mình. Ta không muốn mẹ nó nhìn thấy nó ra nông nỗi này. [lật tấm vái để lộ thi thể dính đầy vết đạn của Sonny] Nhìn xem chúng hạ sát con trai ta ra sao đây.
  • Ta đã mất cả đời cố không bất cẩn. Phụ nữ và trẻ con có thể bất cẩn, nhưng đàn ông thì không.

Peter Clemenza[sửa]

  • [nói với Rocco Lampone, sau khi Rocco giết Paulie Gatto] Bỏ súng xuống. Lấy đống cần sa đi.

Hội thoại[sửa]

Amerigo Bonasera: Tôi tin vào nước Mỹ. Nước Mỹ mang lại tài sản cho ta, và tôi nuôi con gái theo kiểu Mỹ. Tôi trao cho con bé tự do, nhưng dạy nó không được làm ô danh gia đình mình. Con bé tìm được bạn trai, không phải người Ý. Chúng nó đi xem phim cùng nhau. Nó đi chơi về muộn. Tôi không phản đối. Hai tháng trước, thằng nhóc đưa con bé đi chơi cùng một cậu nhóc nữa. Chúng nó bắt con bé uống whiskey rồi cố xâm phạm nó. Con bé kháng cự lại. Con bé giữ được danh dự, nên chúng đánh đập con bé như xúc vật. Khi tôi tới bệnh viện thì mũi con bé bị gãy. Hàm của nó bị vỡ, được cố định bằng dây thép. Thậm chí nó còn chẳng thể khóc vì đau, nhưng tôi đã khóc. Vì sao tôi khóc ư? Nó là anh sáng của đời tôi. Một thiếu nữ xinh đẹp. Giờ thì nó sẽ chẳng thể đẹp được nữa. [rơi lệ] Xin lỗi. Tôi đi tới đồn cảnh sát, như một người Mỹ lương thiện. Tòa kết án chúng ba năng và án treo! Chúng được trả tự do ngay hôm đó! Tôi đứng trong phòng xử án nhưng thằng đần, và hai thằng khốn đó, chúng cười nhạo tôi. Rồi tôi nói với vợ, "Vì công lý, ta phải tới tìm Don Corleone."
Don Vito Corleone: Vì sao anh tới tìm cảnh sát? Sao không tới tìm tôi trước?
Bonasera: Anh muốn gì ở tôi? Hãy nói bất cứ điều gì, nhưng van xin anh hãy làm theo lời tôi.
Vito: Việc đó là gì?
Bonasera: [thì thầm vào tai Vito] Tôi muốn chúng chết.
Vito: Cái đó tôi không làm được.
Bonasera: Tôi sẽ cho anh bất gì anh yêu cầu.
Vito: Chúng ta đã biết nhau nhiều năm, nhưng đây lần đầu tiên anh tìm đến tôi để xin lời khuyên hoặc nhờ giúp đỡ. Tôi không thể nhớ nổi lần cuối anh mời tôi tới nhà anh uống một cốc cà phê, dẫu cho vợ tôi là mẹ đỡ đầu cho đứa con duy nhất của anh. Nhưng hãy thành thực thế này. Anh chưa bao giờ muốn tình bạn của tôi, và ừm, anh sợ mắc nợ tôi.
Bonasera: Tôi không muốn dính vào rắc rối.
Vito: Tôi hiểu mà. Anh tìm thấy thiên đường ở nước Mỹ, anh buôn bán tốt, anh kiểm sống ổn, cảnh sát bảo vệ anh và có tòa án nữa. Anh không cần người bạn như tôi. Nhưng giờ anh đến chỗ tôi và nói: "Don Corleone, hãy cho tôi công lý." Nhưng anh không đề nghị với sự tôn trọng. Anh không đề nghị tình bạn. Anh thậm chí chẳng nghĩ tới gọi tôi là Bố già. Thay vào đó, anh tới nhà tôi vào ngày cưới của con gái tôi, và đề nghị tôi ám sát để lấy tiền.
Bonasera: Tôi yêu cầu công lý.
Vito: Đó không phải là công lý. Con gái anh vẫn sống.
Bonasera: Thế hãy để chúng đau khổ như con bé phải chịu. Tôi trả công anh thế nào mới được?
Vito: Bonasera, Bonasera. Tôi làm gì để mà khiến anh đối xử với tôi thiếu tôn trọng thế? Nếu anh tìm đến tôi bằng tình bạn, thì tên cặn bã hủy hoại con gái anh sẽ phải đau ngay hôm nay rồi. Và rồi tình cờ một người trung thực như anh có kẻ kiếm chuyện, thì chúng sẽ là kẻ thù của tôi. Rồi chúng sẽ sợ anh.
Bonasera: Hãy làm bạn với tôi, Bố già. [hôn lên tay Vito]
Vito: Tốt thôi. Một ngày nào đó—và ngày đó có lẽ chẳng bao giờ đến—tôi sẽ gọi anh nhờ giúp đỡ. Nhưng cho đến ngày đó, hãy nhận thứ công lý này như một món quà trong ngày cưới của con gái tôi.
Bonasera: Cảm ơn, Bố già.
Vito: Prego. [Bonasera rời đi, và Don Corleone quay sang chỗ Tom] Ừm, giao chuyện ngày cho Clemenza. Ta muốn những người đáng tin cậy, những người không bị lôi kéo. Sau tất cả thì chúng ta không phải bọn sát nhân, bất chấp người làm tang lễ này có nghĩ ra sao.

Michael Corleone: Chà, khi mà Johnny mới lần đầu lập nghiệp, anh ký hợp đồng dịch vụ tư này với thủ lĩnh một băng lớn. Và khi sự nghiệp của anh ta khởi sắc hơn, anh ấy lại muốn tránh nó. Giờ đây, Johnny là con đỡ đầu của bố tôi. Rồi bố tôi đi tới gặp thủ lĩnh băng này, và ông đề nghị đưa hắn ta 10.000 đô la Mỹ để thả Johnny đi. Nhưng thủ lĩnh băng từ chối. Vì thế vào ngày hôm sau, cha tôi đến gặp hắn, lần này với Luca Brasi. Và trong vòng một giờ, ông ký giấy giải phóng, với tấm séc trị giá 1.000 đô la Mỹ.
Kay: Làm sao ông ấy làm được vậy?
Michael: Bố tôi đưa cho hắn ta một đề nghị mà hắn không thể chối từ.
Kay: Đó là gì vậy?
Michael: Luca Brasi cầm súng dí vào đầu hắn, và cha tôi cam đoan với hắn rằng, não hoặc chữ ký của hắn sẽ có trên hợp đồng. Đó là câu chuyện có thật. Đó là gia đình tôi, Kay. Đó không phải là tôi.

Johnny Fontane: Một tháng trước, hắn [Woltz] mua bản quyền phim cho cuốn sách bán chạy này, và gã nhân vật chính hệt như con. Ừ thì, con thậm chí không cần diễn, chỉ là chính mình thôi. [nghẹn ngào] Ôi, Bố già ơi, con chẳng biết nên làm gì nữa. Con chẳng biết nên làm sao.
Don Vito Corleone: [lắc người Johnny] Con có thể hành xử như đàn ông mà! [Ông tát Johnny.] Chuyện gì xảy ra với con thế? Có phải con thành ra thế này không, một finocchio Hollywood khóc như đàn bà? "Eheheh! Con có thể làm gì đây? Làm gì đây?" Chuyện ngớ ngẩn gì đây chứ? Nực cười thật. Con có dành thời gian cho gia đình không đấy?
Johnny: Con có mà bố.
Vito: Tốt, vì đàn không không dành thời gian cho gia đình thì chẳng bao giờ có thể là đàn ông thực thụ được. Lại đây. Con trông tệ quá. Ta muốn con đi ăn. Ta muốn con nghỉ ngơi một lúc, vì trong một tháng tới đây, ông trùm Hollywood này sẽ cho con thứ con muốn.
Johnny: Quá muộn rồi, họ bắt đầu ghi hình được một tuần rồi.
Vito: Ta sẽ đưa hắn một đề nghị mà hắn không thể chối từ. Giờ thì con đi ra ngoài và tận hưởng bản thân đi, à quên hết những chuyện vô nghĩ này đi. Ta muốn con giao hết lại cho ta.

Vito Corleone: [nói với Sollozzo] Ta buộc phải nói không với ông, và ta sẽ cho ông biết lý do. Thật đấy, ta có rất nhiều bạn bè trong giới chính trị, nhưng họ sẽ chẳng thân thiện lâu nếu họ biết vụ kinh doanh ma túy của của ta thay vì cờ bạc - cái mà họ xem là thói hư vô hại. Nhưng ma túy là kinh doanh bẩn. Với ta, một người đàn ông làm việc gì để kiếm sống cũng chẳng có gì khác biệt, ông hiểu đấy. Nhưng vụ làm ăn của ông thì ừm, có chút nguy hiểm.
Virgil "The Turk" Sollozzo: Nếu ngài lo về vụ bảo vệ hàng triệu đô la Mỹ của mình, nhà Tattaglias sẽ bảo kê.
Santino "Sonny" Corleone: Oh, ông đang bảo tôi là nhà Tattaglias bảo kê thương vụ của bọn tôi sao?
Vito: Chờ chút đã. Ta có nhược điểm tình cảm với các con mình, ta chiều chúng như ông thấy đó. Chúng nói chuyên khi chúng nên lắng nghe. Nhưng dù sao đi nữa, Signor Sollozzo, cuối cùng ta phải nói "không" và ta muốn chúc mừng ông về vụ làm ăn mới. Ta biết ông sẽ làm rất tốt mà, chúc ông may mắn, đặc biệt vì lợi ích của ông không mâu thuẫn với của tôi. Cảm ơn nhé. [Sollozzo rời đi] Santino, lại đây. Chuyện gì xảy ra với con thế? Ta nghĩ đầu óc con đang mềm lòng do mấy thứ hài kịch mà con đang diễn với con bé kia. Đừng bao giờ nói với bất kỳ ai ngoài gia đình là con đang nghĩ gì một lần nào nữa.

Virgil "the Turk" Sollozzo: Sếp của anh đã tử vong. Tôi biết anh không thuộc nhóm huyết quản của gia đình đâu Tom, vì thế tôi không muốn anh sợ hãi. Tôi muốn anh giúp đỡ nhà Corleone, và tôi muốn anh giúp tôi. [đưa Tom một ly đồ uống.] Ừ, chúng tôi đưa anh ta ra ngoài văn phòng chỉ khoảng một sau khi chúng tôi đón anh. Uống đi. Thế nên giờ đây chuyện làm hòa giữa tôi và Sonny phụ thuộc vào anh đấy. Có phải Sonny rất tán thành ý của tôi không? Và anh biết đấy là điều nên làm mà.
Tom Hagen: Sonny sẽ truy lùng ông bằng mọi giá.
Sollozzo: Chắc chắn rồi, đấy sẽ là phản ứng đầu tiên của anh ta. Đấy là lý do anh sẽ nói chuyện phải quấy với anh ta. Tất cả gia tộc Tattaglia đứng sau hỗ trợ tôi. Các gia tộc khác ở New York sẽ ủng hộ bất cứ điều gì ngăn được cuộc chiến toàn diện. Hãy đối mặt đi, Tom, và bằng mọi sự tôn trọng đúng mực, Don quá cố không được tỉnh táo. Mười năm trước, liệu tôi có thể quên anh ta? Ừ, giờ thì anh ta đã chết. Anh ta đã chết rồi Tom, và chẳng thể mang anh ấy quay về được, vì thế anh hãy nói chuyện với Sonny. Anh hãy nói với caporegimes rằng Tessio và gã Clemenza béo. Đây là vụ làm ăn tốt đấy Tom.
Tom: Tôi sẽ thử, nhưng ngay cả Sonny cũng chẳng thể gọi ra được Luca Brasi.
Sollozzo: Ừ, vậy để tôi lo về Luca. Anh chỉ nói với Sonny và hai đứa nhóc khác nữa.
Tom: Tôi sẽ làm hết sức mình.
Sollozzo: Tốt thôi. Giờ anh có thể đi rồi đó. Tôi không thích bạo lực, Tom. Tôi là ngượ làm ăn. Máu là phí tổn lớn. [nhận tin từ một chiếc xe vừa đi tới] Anh ta vẫn còn sống. Họ nã anh ta năm phát đan, và anh ta vẫn chưa chết! Ừ, thật xui với tôi và cả anh nữa nếu anh không làm theo thỏa thuận ấy!

[Sonny mở gói hàng và tìm thấy hai con cá bị gói trong áo chống đạn của Luca.]
Santino "Sonny" Corleone: Cái quái gì đây?
Salvatore Tessio: Đây là thông điệp Sicilian. Tức là Luca Brasi ngủ với bọn cá.

Tom Hagen: Đây là chuyện làm ăn, không phải việc tư!
Santino "Sonny" Corleone: Chúng đã bắn cha tôi. Chuyện làm ăn cái đầu ông ấy!
Tom: Kể cả vậy, việc cha cậu bị bắn là chuyện làm ăn, không phải việc tư đâu Sonny!

Michael Corleone: Họ muốn một buổi gặp mặt tôi đúng chứ? Sẽ có mặt tôi, McCluskey và Sollozzo. Hãy sắp xếp cuộc gặp. Hãy nhờ người đưa tin của ta tìm xem nơi nào tổ chức. Giờ thì chúng ta chắc chắn đó là nơi công cộng: quán bar, nhà hàng, nơi nào đó có người qua lại nên tôi cảm thấy an toàn. Họ sẽ tìm tôi khi tôi lần đầu gặp họ, đúng chứ? Thế nên tôi không thể dắt theo vũ khí được. Nhưng nếu Clemenza có thể tìm ra cách đưa vũ khí cho tôi ở đó, thì tôi sẽ hạ sát chúng.
Santino "Sonny" Corleone: [cười cùng những kẻ khác] Ê, em định làm gì thế hả, cậu sinh viện tốt bụng? Muốn dính líu vào vụ làm ăn của gia đình hả? Giờ em muốn hạ một đại úy cảnh sát. Vì sao ư? Vì hắn ta tát vào mặt em chút thôi hả? Hah? Cái em nghĩ là quân đội cách chỗ em bắn một dặm ư? Em sẽ đến gần kiểu này và bada-bing! Em bắn tung óc chúng trước cái bộ vét Ivy League đẹp. [Anh ta hôn đầu Michael.] Em đang xem chuyện này là tư thù đấy.
Michael: Ở đâu nói anh không thể giết cớm? Em đang nói về tên cớm dính líu đến ma túy. Em đang nói về tên cớm bất lương và dối trá vướng vào vụ tống tiền và đang nhận phải quả báo. Đây không phải chuyện cá nhân đâu, Sonny. Đây là chuyện làm ăn nghiêm túc.

[để hạ sát Đại úy McCluskey và Sollozzo, Michael tìm kiếm sự giúp đỡ từ Peter Clemenza]
Peter Clemenza: [đưa cho Michael coi một khẩu súng lục ổ quay] Cái này cực kỳ lạnh lùng, rất khó để truy vết, vì thế cậu đừng lo về vân tay, Mike. Tôi dán một cuộn đặc biệt lên cò và báng súng. Đây, cậu thử coi. [Michael cầm khẩu súng] Chuyện gì thế? Cò súng chặt quá vậy?
Michael Corleone: Không. [Anh khai hỏa] Ah, tai tôi.
Clemenza: Ừ, tôi đã làm nó vang tiếng đấy. Bằng cách đó, nó sẽ làm cho bất kỳ người vô tôi ngoài cuộc nào sợ hãi tột độ và bỏ chạy. Được rồi, cậu bắn chúng xong. Giờ cậu làm gì nữa?
Michael: Ngồi xuống đi, ăn xong bữa tối của tôi đã.
Clemenza: Thôi nào nhóc. Đừng giỡn nhé. Just let your hand drop to your side, and let the gun slip out. Everybody'll still think you got it. They're gonna be staring at your face, Mike, so walk out of the place real fast, but don't run. Don't look nobody directly in the eye, but you don't look away either. Eh, they're gonna be scared stiff of you, believe me, so don't worry about nothing. You know, you gonna turn out all right. You take a long vacation, nobody knows where, and we gonna catch the hell.
Michael: How bad do you think it's gonna be?
Clemenza: Pretty god-damn bad. Probably, all the other families will line up against us. That's all right. These things gotta happen every five years or so, ten years. Helps to get rid of the bad blood. Been ten years since the last one. You know, you gotta stop 'em at the beginning, like they shoulda stopped Hitler at Munich. They should never have let him get away with that. They was just asking for big trouble. You know, Mike, we was all proud of you, being a hero and all. Your father, too.

Fabrizio: [in Sicilian, upon seeing Apollonia] Mamma mia, what a beauty.
[Apollonia says something in Sicilian and is startled to see the three men watching her. She and Michael exchange looks.]
Fabrizio: [to Michael, in Sicilian] I think you got hit by the thunderbolt.
Calo: [in Sicilian] In Sicily, women are more dangerous than shotguns.

[Michael, Fabrizio, and Calo visit the Bar Vitelli]
Vitelli: [in Sicilian] Did you have a good hunt?
Fabrizio: [in Sicilian] You know all the girls around here? We saw some real beauties. One of them struck our friend like a thunderbolt. She would tempt the devil himself. Really put together. Such hair, such mouth!
Vitelli: [in Sicilian] The girls around here are beautiful but virtuous.
Fabrizio: [in Sicilian] This one had a purple dress and a purple ribbon in her hair. A type more Greek than Italian. Do you know her?
Vitelli: [in Sicilian] No! There's no girl like that in his town! [storms back into the cafe]
Fabrizio: [in Sicilian] My God, I understand! [gets up to look at the cafe.]
Michael Corleone: [to Calo, in Sicilian] What's wrong?
Fabrizio: [in Sicilian] Let's go. It's his daughter.
Michael: [in Sicilian] Tell him to come here. Call him. Fabrizio, you translate.
Fabrizio: Si, signor. [heads inside to usher Mr Vitelli out, flanked by his sons]
Michael: [with Fabrizio translating] I apologize if I offended you. I'm a stranger in this country and I meant no disrespect, to you or your daughter. I'm an American hiding in Sicily. My name is Michael Corleone. There are people who'd pay a lot of money for that information, but then your daughter would lose a father instead of gaining a husband. I want to meet your daughter with your permission and under the supervision of your family with all respect.
Vitelli: [in Sicilian, attaches suspenders] Come to my house Sunday morning. My name is Vitelli.
Michael Grazie. [in Sicilian] What's her name?
Vitelli: Apollonia.
Michael: Bene.

Don Vito Corleone: [sees Tom Hagen with a drink] Give me a drop. My wife is crying upstairs. I hear cars coming to the house. Consigliere of mine, I think you should tell your Don what everyone seems to know.
Tom Hagen: I didn't tell Mama anything. I was about to come up and wake you and tell you.
Vito: But you needed a drink first.
Tom: Yeah.
Vito: Well, now you've had your drink.
Tom: They shot Sonny on the causeway. He's dead.
Vito: I want no inquiries made. I want no acts of vengeance. I want you to arrange a meeting with the heads of the Five Families. This war stops now.

[in the wake of Sonny's assassination, Don Vito talks to the heads of the Five Families]
Don Vito Corleone: How did things ever get so far? I don't know. It was so unfortunate, so unnecessary. Tattaglia lost a son and I lost a son. We're quits, and if Tattaglia agrees, then I'm willing to let things go on the way they were before.
Don Emilio Barzini: We're all grateful to Don Corleone for calling this meeting. We all know him as a man of his word. A modest man who will always listen to reason.
Don Phillip Tattaglia: Yes, Barzini, he is too modest. He had all the judges and politicians in his pocket, and refused to share them.
Vito: When? When did I ever refuse an accommodation? All of you know me here. When did I ever refuse, except one time? And why? Because I believe this drug business is gonna destroy us in the years to come. I mean, it's not like gambling or liquor, even women, which is something that most people want nowadays and it's forbidden to them by the pezzonovantes in the church. Even the police departments have helped us in the past with gambling and other things. They're gonna refuse to help us when it comes to narcotics. And I believed that then, and I believe that now.
Barzini: Times have changed. It's not like the old days when we could do anything we want. A refusal is not the act of a friend. Don Corleone had all the judges and the politicians in New York, and he must share them. He must let us draw the water from the well. Certainly, he can present a bill for such services. After all, we are not Communists!
Zaluchi: I also don't believe in drugs. For years I paid my people extra so they wouldn't do that kind of business. Somebody comes to them and says, "I have powders. If you put up three, four thousand dollar investment, we can make fifty thousand distributing." So they can't resist. I want to control it as a business, to keep it respectable. I don't want it near schools! I don't want it sold to children! That's an infamia. In my city, we would keep the traffic in the dark people, the coloreds. They're animals anyway, so let them lose their souls.
Vito: I hoped that we would come here and reason together. And as a reasonable man, I'm willing to do whatever is necessary to find a peaceful solution to these problems.
Barzini: Then we are agreed. The traffic in drugs will be permitted, but controlled, and Don Corleone will give us protection in the east, and there will be the peace.
Tattaglia: But I must have strict assurance from Corleone. As time goes by and his position becomes stronger, will he attempt any individual vendetta?
Barzini: Look, we are all reasonable men here. We don't have to give assurances as if we were lawyers.
Vito: You talk about vengeance. Is vengeance going to bring your son back to you or my boy to me? I forgo the vengeance on my son. But I have selfish reasons. My youngest son was forced to leave this country because of all this Solozzo business. All right. Now I have to make arrangements to bring him back here safely, but I'm a superstitious man, and if some unlucky accident should befall him—if he should get shot in the head by a police officer, or if he should hang himself in his jail cell, or if he's struck by a bolt of lightning—then I'm going to blame some of the people in this room. And that, I do not forgive. But that aside, let me say that I swear on the souls of my grandchildren that I will not be the one to break the peace that we have made here today.

[Don Vito and Tom travel home from the Five Families meeting]
Tom Hagen: When I meet with the Tattaglia people, should I insist that all his drug middlemen have clean records?
Don Vito Corleone: Mention it. Don't insist. Barzini is a man who'll know that without being told.
Tom: You mean Tattaglia?
Vito: Tattaglia's a pimp. He never could've outfought Santino, but I didn't know until this day that it was Barzini all along.

[now back in America, Michael visits Kay Adams in school and they go for a walk]
Michael Corleone: I'm working for my father now. He's been sick, very sick.
Kay Adams: But you're not like him, Michael. I thought you weren't going to become a man like your father. That's what you told me.
Michael: My father's no different than any other powerful man – any man who's responsible for other people, like a senator or a president.
Kay: [laughs] You know how naïve you sound?
Michael: Why?
Kay: Senators and presidents don't have men killed.
Michael: Oh. Who's being naïve, Kay? Kay, my father's way of doing things is over, it's finished. Even he knows that. I mean, in five years, the Corleone family is going to be completely legitimate. Trust me. That's all I can tell you about my business.

[Michael talks to Moe Greene about buying his casino, but notices Fredo taking Moe's side when the issue of Moe slapping him is brought up]
Moe Greene: I got a business to run. I gotta kick asses sometimes to make it run right. We had a little argument, Freddy and I, so I had to straighten him out.
Michael Corleone: You straightened my brother out?
Moe: He was banging cocktail waitresses two at a time! Players couldn't get a drink at the table! What's the matter with you?
Michael: I leave for New York tomorrow, think about a price.
Moe: Do you know who I am? I'm Moe Greene! I made my bones when you were going out with cheerleaders!
Fredo Corleone: Wait a minute, Moe. Moe, I got an idea. Tom, you're the consiglieri and you can talk to the Don, you can explain...
Tom Hagen: Now hold it right there. The Don is semi-retired and Mike is in charge of the Family business now. If you have anything to say, say it to Michael.
[Moe Greene leaves]
Fredo: Mike! You don't come to Las Vegas and talk to a man like Moe Greene like that!
Michael: Fredo, you're my older brother, and I love you, but don't ever take sides with anyone against the family again. Ever.

Don Vito Corleone: I knew that Santino was gonna have to go through all this, and Fredo, well, Fredo was... but I never—I never wanted this for you. I worked my whole life—I don't apologize—to take care of my family. And I refused to be a fool dancing on a string held by all of those big shots. I don't apologize. That's my life, but I thought that when it was your time, that you would be the one to hold the strings. Senator Corleone. Governor Corleone. Something.
Michael Corleone: Another pezzonovante.
Vito: Well, there wasn't enough time, Michael. Wasn't enough time.
Michael: We'll get there, Pop. We'll get there.

[Sal and Tom prepare to go to the meeting with Barzini]
Salvatore Tessio: I hope Mike can get us a good deal.
Tom Hagen: I'm sure he will.
William "Willy" Cicci: Sal, Tom? Boss says he'll come in a separate car. He says for you two to go on ahead.
Tessio: Hell, he can't do that. It screws up all my arrangements!
Cicci: Well, that's what he said.
Tom: I can't go either, Sal.
[Several button men close in around Tessio]
Tessio: Tell Mike it was only business. I always liked him.
Tom: He understands that.
Cicci: 'Scuse me, Sal. [disarms Tessio]
Tessio: Tom, can you get me off the hook, for old time's sake?
Tom: Can't do it, Sally. [signals Cicci to take Tessio away]

[While Carlo dials the phone, Michael Corleone enters the room with Tom Hagen, Al Neri and Rocco Lampone. Carlo turns and looks at Michael's new inner circle]
Michael Corleone: You have to answer for Santino, Carlo.
Carlo Rizzi: Mike, you've got it all wrong!
Michael: You fingered Sonny for the Barzini people. Ah, that little farce you played with my sister. Did you think that would fool a Corleone?
Carlo: Mike, I'm innocent. I swear on my kids. Please don't do this to me, Mike.
Michael: Sit down.
Carlo: Please don't do this. Please.
Michael: Barzini's dead. So is Phillip Tattaglia, Moe Greene, Stracci, Cuneo. Today, I settle all family business, so don't tell me you're innocent, Carlo. Admit what you did. [Carlo breaks down] Get him a drink. Come on. Don't be afraid, Carlo. Come on. You think I'd make my sister a widow? I'm Godfather to your son, Carlo. [Gives Carlo a drink] Go ahead, drink. Drink. No, Carlo, you're out of the family business, that's your punishment. We're finished. I'm putting you on a plane to Vegas. Tom? I want you to stay there, understand? Only, don't tell me you're innocent, because it insults my intelligence. It makes me very angry. Now who approached you: Tattaglia or Barzini?
Carlo: It was Barzini.
Michael: Good. There's a car waiting for you outside, it'll take you to the airport. I'll call your wife and tell her what flight you're on.
Carlo: Mike, it was—
Michael: Get out of my sight.
[Carlo gets in the car and notices Clemenza sitting behind him]
Peter Clemenza: Hey, Carlo. [strangles Carlo]

[Connie has just accused Michael of having Carlo killed]
Michael Corleone: She's hysterical. Hysterical.
Kay Corleone: Michael, is it true?
Michael: Don't ask me about my business, Kay.
Kay: Is it true?
Michael: Don't ask me about my business.
Kay: No!
Michael: Enough! All right, this one time. This one time, I'll let you ask me about my affairs.
Kay: Is it true? Is it?
Michael: No.
Kay: I guess we both need a drink, huh? Come on.
Peter Clemenza: [kissing Michael's hand as the door closes on Kay] Don Corleone!

Cast[sửa]

Câu nói về The Godfather[sửa]

  • một trong những cuốn sách yêu thích của tôi-và tôi nhấn mạnh ở đây là sách vì tôi không nói về bộ phim-The Godfather, vì cuốn sách ấy đưa tôi sang thế giới khác-không cứ phải là thế giới thực, nhưng làm nên những con người lương thiện trong số những thành phần khó ưa. Nó đưa tôi đến một thế giới khác.
    • Cuộc phỏng vấn năm 1996 trên Conversations with Octavia Butler

Xem thêm[sửa]

Liên kết ngoài[sửa]