Dexter và giấc mơ hắc ám
Giao diện
Dexter và giấc mơ hắc ám là tiểu thuyết trinh thám kinh dị xuất bản vào năm 2004 của nhà văn Jeff Lindsay.
Trích dẫn
[sửa]- Tôi là một con quái vật rất gọn ghẽ, sạch sẽ.
- Chương 1, trang 22.
- Giết chóc đem đến cho tôi sự khoan khoái.
- Chương 2, trang 24.
- Cho dù thứ gì đã tạo nên tôi đi nữa, nó đã để lại tôi trống rỗng, hổng toác bên trong, không còn khả năng cảm nhận. Điều đó xem chừng cũng không có gì ghê gớm lắm. Tôi dám chắc phần lớn con người ta phải giả bộ không ít trong những mối quan hệ hằng ngày. Còn tôi giả bộ tất cả. Tôi giả bộ rất giỏi, cảm xúc chưa bao giờ hiện diện.
- Chương 2, trang 26.
- Mọi thành phố lớn đều có một khu vực như nơi này. Nếu một gã lùn lở loét tàn tạ mang trên mình bệnh hủi giai đoạn cuối muốn làm tình với một ả chân dài và một cô bé tuổi vị thành niên, hắn sẽ tìm đến nơi này và thuê một căn phòng. Sau khi đã thỏa mãn, hắn có thể kéo cả đám em út sang bên cạnh thưởng thức một tách cà phê Cuba và một chiếc sandwich Medianoche. Chẳng ai buồn bận tâm, chừng nào hắn trả tiền.
- Chương 2, trang 29.
- Tôi nghĩ chính vì thê tối thích anh ta. Một anh chàng nữa cũng đang giả bộ có nhân tính, giống như tôi vậy.
- Chương 2, trang 35.
- Những kẻ kém cỏi vẫn thường được tưởng thưởng.
- Chương 3, trang 44.
- Bất cứ ai cũng đều có khả năng trở nên hấp dẫn nếu họ không ngại giả vờ, nói ra tất cả những lời lẽ ngớ ngẩn, hời hợt, lộn mửa mà lương tâm năn không cho phần lớn mọi người thốt ra. Thật hạnh phúc làm sao, tôi chẳng hề có lương tâm. Vậy là tôi nói.
- Chương 3, trang 44.
- Tôi, cảm nhận. Một khái niệm mới hay làm sao.
- Chương 4, trang 54
- Bố nghĩ người ta hiểu mọi thứ khác đi khi về già. Đây không phải là chuyện trở nên mềm yếu, hay nhìn nhận sự vật theo gam màu xám thay vì đen và trắng. Bố thực sự tin mình chỉ hiểu mọi thứ khác đi. Tốt hơn.
- Chương 4, trang 64.
- Tôi là một kẻ không biết yêu. Tôi đã cố gắng hòa nhập bản thân với những người khác, trong những mối quan hệ, thậm chí - trong những khoảnh khắc ngớ ngẩn nhất của chính mình - cả trong tình yêu. Nhưng vô ích. Có thứ gì đó trong tôi đã đổ vỡ hoặc bị thiếu và sớm muộn gì người khác cũng sẽ bắt gặp tôi hành động, hoặc một trong những đêm đó lại tới.
- Chương 5, trang 74.
- Tôi ngó vào trong cái túi giấy màu trắng. Chẳng còn lại gì bên trong. Giống như tôi: một bề ngoài sạch sẽ, nhăn nhúm và chẳng có gì bên trong cả.
- Chương 5, trang 78.
- Tôi đã nói là tưởng tượng phải không nhỉ? Đám đàn ông của nhân loại không giống như thế.
- Chương 6, trang 83.
- Tôi thích thú quan sát những gã ngu ngốc tốt mã nhìn ngó nhau. Một môn thể thao thị giác tuyệt vời.
- Chương 6, trang 89.
- Mọi thứ đều thực sự có hai mặt, mặt mà tất cả chúng ta đều tin chính là thứ đó và mặt thực sự của nó.
- Chương 6, trang 94.
- Có lẽ vì tôi sẽ không bao giờ là một con người đúng nghĩa, loài người làm tôi quan tâm.
- Chương 7, trang 98.
- Tôi rất giỏi tỏng việc trở nên hấp dẫn một trong vài thú vui phù phiếm của tôi.
- Chương 10, trang 141.
- Sau một hồi lâu, tôi đóng cửa ngăn lạnh lại. Tôi muốn nằm xuống và áp má lên lần vải sơn mát rượi. Thay vì thế, tôi đưa ngón út ra gạt đầu Barbie. Nó đung đưa, đập cạch cạch vào cửa tủ. Tôi lại gạt lần nữa. Cạch cạch. Ái chà. Tôi đã có thêm một thú vui mới.
- Chương 13, trang 180.
- Tại sao lại có quá nhiều người bắt đầu tin nhắn bằng "anh đây" hay "em đây" đến vậy chứ? Tất nhiên là các người rồi. Chúng ta ai chả biết thế. Nhưng các người là ai mới được chứ?
- Chương 13, trang 185.
- Tôi đã giết chết mối quan hệ được giữ gìn cẩn thận giữa hai chúng tôi bằng cách đâm xuyên lưỡi mình qua tim nó và hất xuống vách núi.
- Chương 13, trang 187.
- Lại một giấc mơ khác. Một cuộc gọi đường dài nữa theo đường dây ma quái của tôi. Chẳng lạ khi tôi đã cương quyết từ chối có những giấc mơ trong phần lớn cuộc đời mình. Thật ngu ngốc, những thứ biểu tượng quá hiển nhiên, vô nghĩa. Một mớ hỗn độn của lo lắng không thể kiểm soát được, một thứ vớ vẩn rành rành thật đáng ghét.
- Chương 15, trang 219.
- Thật thế, giờ hãy thử nghĩ xem: Nếu các vị không thể mang báo đến cho tôi đúng giờ, làm thế nào các vị có thể trông đợi tôi kiềm chế không giết người?
- Chương 17, trang 236.
- Thêm một ngày Miami tuyệt đẹp nữa. Những xác chết bị chặt thành từng khúc cùng cơ hội được tắm mưa vào buổi chiều. Tôi mặc quần áo vào rồi đi làm.
- Chương 17, trang 239.
- Tôi vẫn luôn nghĩ đạo đức thật vô nghĩa.
- Chương 17, trang 243.
- Yêu cầu duy nhất của cuộc sống là cần phải có mối quan tâm.
- Chương 18, trang 249.
- Nhưng tôi có thể làm gì đây? Tỏ ra ngu ngốc một thời gian chăng? Tôi không dám chắc mình biết cách làm như thế nào, thậm chí ngay cả sau bao nhiêu năm cẩn thận quan sát.
- Chương 18, trang 250.
- Liệu có phải sự điên rồ thật sự dễ chấp nhận hơn vô thức.
- Chương 19, trang 268.
- Tôi không thích cảm giác khi mang trong mình những cảm giác.
- Chương 19, trang 270.
- Màn sắp đặt khiến tôi phải mất một khoảnh khắc suy nghĩ. Tôi chớp mắt, rồi đột nhiên nó xuất hiện trong tầm chú ý, tôi phải cau mày hết cỡ để tránh không bật cười khúc khích thành tiếng chẳng khác gì một cô bé con, đung như Deb vừa chỉ trích tôi lúc trước.
- Bởi vì hắn đã sắp xếp các cánh tay và chân thành các chữ cái, nhũng chữ cái này tạo thành một từ bé nhỏ duy nhất: BOO.
- Ba khúc thân mình được cẩn thận xếp dưới từ BOO thành phần tư vòng tròn, tạo nên một nụ cười nhỏ nhắn dễ mến theo phong cách Halloween.
- Thật là một tên đểu cáng tinh quái.
- Chương 22, trang 306 - 307.
- Chẳng phải tất cả chúng ta đều điên rồ trong giấc ngủ của mình sao? Giấc ngủ là gì, nói cho cùng, nếu không phải là tiến trình trong đó chúng ta nhấn chìm phần điên dại của bản thân vào một cái hố sâu vô thức tối om và chui ra ở đầu bên kia, sẵn sàng thưởng thức ngũ cốc thay vì những đứa trẻ nhà hàng xóm?
- Chương 23, trang 329.
- Anh bạn đã làm gì tối qua vậy, Dexter? Ồ, tôi chơi với những con búp bê của mình, trong lúc một người bạn chặt cô em tôi ra từng khúc.
- Chương 24, trang 340.
- Trí tuệ luôn chọn thời điểm rất tệ để chuồn đi dạo mát, phải không nào?
- Chương 24, trang 346.
- Tôi nhổm dậy trên hai đầu gối, miệng khô khốc, tim đập như trống dồn, rồi dừng lại đưa ngón tay sờ tới vết rách trên chiếc áo sơ mi loại dành cho đấu thủ bowling đẹp đẽ hiệu Dacron của mình. Tôi luồn ngón tay qua cái lỗ, ngoay ngoáy nó cọ vào chính mình. Xin chào, ngài Ngón Tay. Tôi không biết, nhưng tôi sắp đến nơi rồi. Tôi nghe thấy các bạn tôi gọi.
- Chương 25, trang 363.
- Đây là lần đầu tiên tôi còn nhớ được mình có cảm giác yếu đuối, quay cuồng và ngớ ngẩn - giống như một con người, như một con người nhỏ bé, bất lực.
- Chương 25, trang 364.
Tham khảo
[sửa]- Bản dịch của Lê Đình Chi, Nhà xuất bản Thời Đại.